Choroidesuyo Onigoroshi-San - Chapter 13

Nếu không xem được truyện vui lòng đổi "SERVER HÌNH" bên dưới
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Choroidesuyo Onigoroshi-San Chap 13 - Next Chap 14
Choroidesuyo Onigoroshi-San Chap 13 - Next Chap 14
Choroidesuyo Onigoroshi-San Chap 13 - Next Chap 14
Choroidesuyo Onigoroshi-San Chap 13 - Next Chap 14
Choroidesuyo Onigoroshi-San Chap 13 - Next Chap 14
Choroidesuyo Onigoroshi-San Chap 13 - Next Chap 14
Choroidesuyo Onigoroshi-San Chap 13 - Next Chap 14
Choroidesuyo Onigoroshi-San Chap 13 - Next Chap 14
Choroidesuyo Onigoroshi-San Chap 13 - Next Chap 14
Choroidesuyo Onigoroshi-San Chap 13 - Next Chap 14
Choroidesuyo Onigoroshi-San Chap 13 - Next Chap 14
Choroidesuyo Onigoroshi-San Chap 13 - Next Chap 14
Choroidesuyo Onigoroshi-San Chap 13 - Next Chap 14
Choroidesuyo Onigoroshi-San Chap 13 - Next Chap 14
Choroidesuyo Onigoroshi-San Chap 13 - Next Chap 14
Choroidesuyo Onigoroshi-San Chap 13 - Next Chap 14
Choroidesuyo Onigoroshi-San Chap 13 - Next Chap 14
Choroidesuyo Onigoroshi-San Chap 13 - Next Chap 14
Choroidesuyo Onigoroshi-San Chap 13 - Next Chap 14
1 Theo dõi
Bình Luận (9)
Vào Fanpage like và theo dõi để ủng hộ TruyenQQ nhé.
Mời bạn thảo luận, hãy bình luận có văn hóa để tránh bị khóa tài khoản
CapNhat
CapNhatNguyên Anh
truyenqqto.com trang web đọc truyện không quảng cáo, cập nhật nhanh và vẫn giữ danh sách theo dõi, lịch sử và cấp của bạn tại TruyenQQ.
Trả lời 8 Tháng Trước
Hazakura Hiro
Hazakura HiroCấp 7
Người yêu thế này thì khó chịu mấy cũng cố được
Trả lời 3 Năm Trước
t CIA
t CIAHóa Thần
hảo sư phụ :))
Trả lời 3 Năm Trước
Rimuru sama
Rimuru samaĐại Thừa
2 bạn trẻ cute qúa đi
:28:
Trả lời 3 Năm Trước
contrar
contrarCấp 2
đây là chương 2
sau khi ngày hôm đó tại nhà thờ , tôi bắt đầu suy nghĩ về những gì người đàn ông đó, nhũng câu nó cứ lẫn quẩn trong đầu tôi, tôi tự hỏi là\"chìa khóa\" là gì còn bạn ông ta là ai, làm cách nào để cứu họ, ngoài ra còn một vấn đề là tại sao bố mẹ lại đau khổ vì tôi có ma pháp hồi phục, tôi không thể nào quên những giọt nước mắt đó, với một kẻ cô đơn, mồ côi từ nhỏ,cho tới lúc chết chẳng ai ở bên thì điều này quá xa xỉ.
những tháng ngày bên cha mẹ vô cùng hạnh phúc, lên ba cha đã bắt đầu dạy cho tôi kiếm thuật
hôm đó, cha gọi tôi ra một vùng đất trống rộng trong khuông viên, ông ấy đưa cho tôi thanh kiếm gỗ nhỏ nhắn:
\'Cybalt hãy cầm thanh kiếm này lên\'
tôi cầm thanh kiếm lên, ông đột nhiên gằn giọng :
\'hãy nhìn nhận thanh kiếm bằng tất cả các giác quan của mình, hãy cảm nhận nó là một phần cơ thể của con\'
tôi không hiểu, nhưng tôi cố gắng làm theo những gì ông bảo, cây kiếm bỗng sáng lên ánh sáng màu xanh lục, tôi cảm thấy mệt lã, mắt tôi bắt đầu sụp mí, không mở lên nổi, đầu như muốn nổ tung, rồi tôi ngã khụy xuống đất.
khi tỉnh lại tôi nằm trong phòng mình và chẳng nhớ gì cả, kí ức cuối cùng là tôi đang đứng ngoài khuôn viên với bố.Tôi ngồi dậy khỏi giường và đi lah quanh tìm ông ấy trong nhà, tôi hỏi một hầu gái thì cổ nói ông ấy đang trong phòng làm việc của mình. tôi đi tới phòng làm việc của bố, mà chưa giới thiệu căn nhà tôi đang sống, nó là một ngôi nhà ba tầng với kiến trúc phương tây có phần cổ kính, nó khá rộng đối với cơ thể đứa bé ba tuổi như tôi, phòng làm việc của bố thì khá dễ tim vì nó ở kế bên cầu thang tầng hai, khi vừa bước tới cửa tôi nghe giọng mẹ rất lớn, tôi mở hé cửa ra xem bên trong thì thấy hai người đang tranh cãi :
mẹ với giọng rất tức giận:
\'tại sao anh có thể làm như thế hả?! Cybalt nó chỉ mới có ba tuổi thôi việc cho nó cầm kiếm đã quá nguy hiểm rồi đã vậy còn bắt nó sử dụng ma thuật nữa chứ, anh không biết thằng bé ra sao nếu lượng ma phân tử trong cơ thể nó giảm về không à, nó sẽ chết đấy\'
bố trả lời với khuôn mặt cuối xuống:
\'xin lỗi em, là lỗi của anh, nhưng vì con trai, anh không muốn ai khinh thường nó, nên anh nghĩ là nên cho nó học những cái này sớm hơn\'
mẹ nhỏ giọng lại
\'hãy chờ đến lúc thằng bé năm tuổi thì lúc đó lượng ma phân tử của nó ổn định hơn \'\'
\'anh đồng ý\'-bố đồng ý
cuộc sống của tôi lại trở về những chuỗi ngày bình yên.
đến năm 4 tuổi, trong một lần thăm em trai của bố, lúc đó tôi gặp một cô bé nhỏ nhắn, tên cô bé là julie, cô bé thật là xinh xắn,làm tôi muốn nựng em ấy một cái, lúc đang tràn ngập những mơ tưởng đó, cô bé đến gần tôi nói: \'hân hạnh được gặp anh,anh có phải là anh họ của em không?\'
giọng của co bé thật nhẹ nhàng, khuôn mặt của em ấy càng nhìn gần càng dễ thương. \'ở đây có một bức ảnh nhưng xin lỗi không thể dăng dược\'
bỗng một tia sáng lạ trên tay tôi một chùm chìa khóa với rất nhiều chìa khóa một trong đó đang chỉ về phía con bé, người đàn ông đó lại hiện ra
Trả lời 3 Năm Trước
contrar
contrarCấp 2
ôi tìm được chương 1 rồi
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\"người phụ nữ là mẹ tôi bệ tôi đứng lên, còn bố hét lớn:
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\'người hầu đâu! chuẩn bị xe ngay!\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\'
vài phút sau một bác lớn tuổi lớn bước tới chỗ bố, ông ấy mặc một bộ vét đen, nhìn rất lịch thiệp, cúi đầu và nói:
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\'xin lỗi đã để ngài chờ, xe ngựa đã chuẩn bị xong. xin mời ngài lên xe\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\'
bước ra khỏi cửa là một khoảng khuôn viên rất rộng có nhiều loài hoa tôi chưa từng thấy hay biết đến từ kiếp trước. đến chỗ xe ngựa, nó là một cỗ xe lớn với hai con ngựa ở phía trước và chỗ ngôi ở trong một chiếc hộp gỗ lờn ở phía sau gắn hai bánh xe lớn bằng gỗ. tôi được bế lên và xe ngựa, xe ngựa bắt đầu lăn bánh với tốc đô rất nhanh, tôi ngó mắt qua cửa sổ của xe, tôi nhận ra thế giới tôi tới là một thế giới trung cổ phương Tây qua hình dáng các ngôi ven đường và lối ăn mặt của họ, ngoài ra tôi còn thấy một ánh sáng gì đó kì lạ mà mọi người thi thoảng dùng trên đường.
tới nhà thờ, nó là một tòa nhà lớn nằm giữa các dãy nhà sang trọng, bước qua cánh cửa lớn của nhà thờ, sâu bên trong là một người đứng với trang phục phục trắng. bố mẹ tôi tiến đến gần đó là một ông lão già nua, bô nói với ông ấy:
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\'xin ngài mục sư hãy giúp ban phước cho đứa con trai của tôi\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\'
ông lão đáp:
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\'hãy quỳ xuống và thành tâm cầu nguyện đến 72 vị thần\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\'
bố mẹ quỳ xuống trước 72 bức tướng lớn nhỏ trước mặt, nhắm mắt lại đầu hơi cuối về phía trước cả ông lão kia,.
một tia sáng lóa mắt xuất hiện, một người đàn ông bước ra với một cây gậy tiến về phía trước, ông ta nói
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\'ta là người đã mang ngươi tới đây, hãy cầm lấy những chiếc chìa khóa này và cứu những người bạn của ta, nếu không thế giới này sẽ diệt vong.Ta sẽ ban cho ngươi một món quà là ma pháp hồi phục, một khả năng mà ngươi sẽ có thể cứu bất kỳ ai\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\'
tia sáng vụt tắt, người đàn ông biến mất. tôi không hiểu lời ông ta nói có ý nghĩa gì, nhìn lại cở thể mình đang bóc cháy một ngọn lửa màu xanh lục, tôi hốt hoảng, suy nghĩ rằng:
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\'cháy mất! cháy mất!\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\'
nhưng tôi không cảm thấy nóng, mất một lúc để bình tĩnh lại, tôi quan sát xung quanh mọi người đều yên lặng với khuôn mặt buồn, ông lão ôn tồn nói:
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\'đây là ma thuật hồi phục\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\'
những dòng nước mắt lả chả trên gương mặt người phụ nữ rơi xuống tôi, giọng nghẹ ngào:
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\'tại chứ!...tại sao lại là ma pháp hồi phục chứ!\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\'
tôi hiểu ra rằng ma thuật hồi phục là cái gì đó rất tệ, người bố an ủi:
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\'dù là ma pháp hồi phục cũng chẵn sao ta có thể dạy nó kiếm thuật khi nó lớn\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\'
người mẹ bình tĩnh lại, sao đó hai người cảm ơn vị mục sư già rồi lên cỗ xe ngựa ra về
Trả lời 3 Năm Trước
PUM
PUMLuyện Hư
ôi sư phụ UwU
Trả lời 3 Năm Trước
Quốc trưởng
Quốc trưởngCấp 4
ko ăn chuối thì để t ăn hộ cho
Trả lời 3 Năm Trước