Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm - Chapter 267
Nếu không xem được truyện vui lòng đổi "SERVER HÌNH" bên dưới
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển
chapter
Chiến xong, tĩnh lặng, mây tan sắc máu.
Người chẳng nói, chỉ ngước trời cao:
"Nhân gian còn đó, sao ta nỡ đi?"
Cửu Tiêu khẽ động, chuông trời vang vút,
Thời gian cuộn ngược, đất trời hồi sinh.
Dưới màn bụi mỏng, thân ảnh đứng nhìn,
Một mình chôn kiếm giữa nghìn kiếp lặng.
Phàm gian hò reo, trảm thần – nhân thắng!
Cờ bay rợp trời, lửa rực tứ phương.
Kẻ từng im lặng nay cũng ngẩng đầu:
"Thế gian còn hắn, ai dám xưng vương?"
1
2
›
»