Lục Nhân Thập Tự Giá - Chapter 207
Nếu không xem được truyện vui lòng đổi "SERVER HÌNH" bên dưới
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển
chapter
Từ sau khi bác sĩ ra đi thì main như out mọe 80% sức mạnh r
Giữa sân trường dưới nắng tươi như mộng
Tay nắm bút, tim nắm ước mơ
Và tin thế giới này đủ chỗ cho mình sống.
Rồi một ngày, ánh nắng bị bóp nghẹt
Bởi bóng người, tiếng cười, và máu
Không ai nghe, không ai thấy
Cậu dần chết đi từng chút, từng ngày – trong đau đáu.
Bị lột sạch đến tận linh hồn
Cả thân xác cũng không còn là của cậu
Mỗi cái tát, mỗi lời nhạo báng
Là một nhát dao – do người ta trao, không một lần thấu.
“Cứ chịu đựng đi, rồi sẽ ổn”
Những lời sáo rỗng trượt qua tai như gió
Cậu hét đến khản giọng – vẫn không ai nghe
Chỉ có tường vôi và sàn gạch mỉm cười nhỏ.
Thế là cậu chọn đứng dậy
Nhưng không phải để làm người tốt thêm lần nữa
Cậu là lưỡi dao, là cái bóng
Là kẻ sẽ biến cây thập tự thành mồ chôn kẻ từng xé nát cậu giữa trưa.
“Các người gọi tôi là quái vật?”
Nhưng tôi hỏi – ai tạo ra quái vật đó đây?
Nếu ngày ấy có một người dang tay...
Thì có lẽ tôi vẫn là Shun //chứ chẳng phải cái xác câm này.