Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ - Chapter 60
Nếu không xem được truyện vui lòng đổi "SERVER HÌNH" bên dưới
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển
chapter
Một phần kí ức thì đó thứ đáng quý , trải nghiệm của ta trong khoảng thời gian
Tất cả kí ức thì ta sẽ k còn là ta nữa
Cái này khó giải thích
Để lấy 1 ví dụ
Bạn có muốn quên hết kí ức thời đi học từ bé đến lớn không
Hay bỏ hết kí ức , lúc đó "bạn" thực sự sẽ như là chết
Kí ức năm tháng hình thành nên con người ta
Mất đi rồi mặc dù mình vẫn đó nhưng k còn là "mình"
Cảm giác k nhớ hay không ai nhớ , mỗi mình mình nhớ là một cảm giác cô đơn . không tả được
Vì vậy tôi k thích mấy cái kết kiểu thế giới dc an toàn , tất cả kí ức về quái vật biến mất và main là người duy nhất nhớ
Kí ức đáng nhớ thì có ai muốn bỏ chứ , đối với main kí ức này dù là đau khổ nhưng cũng là kỉ niệm. Anh ấy quên đi rồi thì sẽ bớt đau buồn . nhưng mà cũng không ai nhớ tới những người thực sự trải qua cùng main trong hành trình đấy, khoảnh khắc quên đi là sự tồn tại duy nhất của những người đó trong kí ức sẽ biến mất
Đay khổ thì đau khổ , nhưng đây là thứ duy nhất còn xót lại minh chứng cho kỉ niệm của chúng ta qua một trải nghiệm chỉ như một giấc mộng mà chỉ mình ta biết , cảm giác không ai hiểu được
Như tôi đọc truyện nó cũng là một phần kí ức đáng nhớ , nó là những cuộc phưu lưu , cuộc đời của một nhân vật ảo ,nhưng tôi muốn lưu giữ nó . đối với main cũng vậy , dù không phải thật nhưng kí ức đã trải qua đã minh chứng cho điều đã xảy ra , tình cảm của bản thân , chỉ cần bản thân còn nhớ thì nó vẫn tồn tại