Ngay Cả Khi Là Ác Nữ, Tôi Vẫn Sẽ Trở Thành Nữ Chính - Chapter 125
Nếu không xem được truyện vui lòng đổi "SERVER HÌNH" bên dưới
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển
chapter
- Không quảng cáo
- Không khoá chap
- kho truyện khủng
- Không quảng cáo
- Không khoá chap
- kho truyện khủng
- Không quảng cáo
- Không khoá chap
- kho truyện khủng
"Sau cái kết viên mãn của cặp chính, như lời tiên tri, nữ phụ khi bị tử hình đã có thể trở về thế giới cũ của mình. Cô ta hé nhẹ mắt, cảm thấy sung sướng tột cùng khi thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Trong đầu cô ta đầy những suy nghĩ mắng nhiếc, nhục mạ, cười đùa với nữ chính, tự tin rằng cô ta vẫn có thể thoát được.
Trong khi đang chìm đắm trong niềm vui sướng, cô ta lờ mờ nghe thấy tiếng ai đó đang gọi mình. Cô ta cố gắng liếc mắt nhìn sang và nhận ra đó là bố và mẹ mình đang khóc trong tuyệt vọng. Cô ta cố gắng đáp lại bố mẹ nhưng không thể nhúc nhích. Lúc này, cô ta bắt đầu hoang mang, không thể tin vào điều đang xảy ra.
Sự thật đau đớn ập đến: do ngã từ tầng thượng xuống, cô ta đã phải chịu di chứng nặng nề và phải sống thực vật cả cuộc đời còn lại. Cô ta muốn hét lên, muốn khóc, muốn van xin, nhưng không một âm thanh nào thoát ra khỏi miệng. Mỗi ngày trôi qua, cô ta phải chịu đựng nỗi đau và sự tuyệt vọng, nhìn thấy những người xung quanh mà không thể giao tiếp hay bày tỏ. Tâm trí cô ta gào thét trong đau khổ và giận dữ, nhưng không ai có thể nghe thấy. Mọi ước mơ, tham vọng, và hy vọng của cô ta đều tan biến, để lại chỉ là sự cô đơn và bất lực vô tận."
"Sau cái kết viên mãn của cặp chính, như lời tiên tri, nữ phụ khi bị tử hình đã có thể trở về thế giới cũ của mình. Cô ta hé nhẹ mắt, cảm thấy sung sướng tột cùng khi thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Trong đầu cô ta đầy những suy nghĩ mắng nhiếc, nhục mạ, cười đùa với nữ chính, tự tin rằng cô ta vẫn có thể thoát được.
Trong khi đang chìm đắm trong niềm vui sướng, cô ta lờ mờ nghe thấy tiếng ai đó đang gọi mình. Cô ta cố gắng liếc mắt nhìn sang và nhận ra đó là bố và mẹ mình đang khóc trong tuyệt vọng. Cô ta cố gắng đáp lại bố mẹ nhưng không thể nhúc nhích. Lúc này, cô ta bắt đầu hoang mang, không thể tin vào điều đang xảy ra.
Sự thật đau đớn ập đến: do ngã từ tầng thượng xuống, cô ta đã phải chịu di chứng nặng nề và phải sống thực vật cả cuộc đời còn lại. Cô ta muốn hét lên, muốn khóc, muốn van xin, nhưng không một âm thanh nào thoát ra khỏi miệng. Mỗi ngày trôi qua, cô ta phải chịu đựng nỗi đau và sự tuyệt vọng, nhìn thấy những người xung quanh mà không thể giao tiếp hay bày tỏ. Tâm trí cô ta gào thét trong đau khổ và giận dữ, nhưng không ai có thể nghe thấy. Mọi ước mơ, tham vọng, và hy vọng của cô ta đều tan biến, để lại chỉ là sự cô đơn và bất lực vô tận."
1
2
›
»