Nếu không xem được truyện vui lòng đổi "SERVER HÌNH" bên dưới
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển
chapter
buổi khiêu vũ bắt đầu
julie và romeo bước lên sàn nhảy nhạc từ những cái kèn to và piano vang lên trong kháng phòng , các cặp bắt đầu nhảy múa trong kháng phòng, nhạc bỗng dừng lại, mọi người cũng dừng lại
mời các vị xin hãy hướng mắt về nhân vật chính của bữa tiệc-ông montague nói lớn
romeo nắm bàn tay của julie, hôn nhẹ lên nó và nhạc bắt đầu nổi lên, cả hai bắt đầu khiêu vũ
chúng khiêu vũ rất nhịp nhàng theo bản nhạc, tất cả đều nhìn theo chúng
nhưng trong thấp thoáng romeo,cảm thấy ớn lạnh nhìn quanh
một đôi mắt đang nhìn về phía cậu như sắp bị ăn tươi nuốc sống, với miệng luôn thì thầm cái gì đó có vẻ đáng sợ
cậu toát mồ hôi ,
\'nhìn cậu có vẻ không ổn \'-julie hỏi
\'tớ không sao\'
khi kết thúc buổi khiêu vũ julie dắt romeo đến giới thiệu với tôi
khi vừa tới nơi gặp mặt tôi
a...anh....anh là cái người có khuôn mặt đáng sợ nhìn tôi khi nãy
cậu thô lỗ thế nhỉ
mặt tôi thì thì có gì đáng sợ đâu, phải không julie
dạ,vâng
khi julie vừa quay sang romeo
cậu nhóc cảm thấy một cái gì đó ớn lạnh đang nhìn cậu với một nụ cười sặc mùi chết chóc trên môi, như tỏa ra một aura bao quanh bản thân làm cho romeo rợn tóc gáy
khi julie vừa quay sang thì nó bỗng biến mất
xin giới thiệu tôi là Cybalt campone, anh họ của julie
còn...còn em là romeo montague, xin hân hạnh gặp anh
tôi có thể gọi cậu là romeo chứ?
da...da được
tôi vừa \'tươi cười\' mời romeo ra ngoài :
cậu có muốn ra ngoài \'trò chuyện\' một tí không hả, ở đây hơi ngột ngạt và đông người quá
khuôn mặt của romeo bắt đầu tái nhợt đi
vậy em cũng muốn đi-julie xin đi cùng
thôi, đây là chuyện của bọn con trai chúng anh nên em không cần theo đâu
nói xong tôi,kéo tay thằng nhãy đi:
thôi cùng tôi đi ra bên ngoài bàn chút chuyện nào
nhưng trong mắt romeo thì Cybalt như một ác quỷ đang mời gọi cậu
cậu hết chịu nổi tè ra quần
oa..oa ...ác quỷ...ác quỷ
julie tự hỏi chuyện gì đang xảy ra
còn tôi đắc chí vì đã trả thù được việc nó dám chạm vào julie
từ ngày hôm đó romeo đã có 1 nỗi sợ đầu tiên trong đời đó là Cybal
sau khi ngày hôm đó tại nhà thờ , tôi bắt đầu suy nghĩ về những gì người đàn ông đó, nhũng câu nó cứ lẫn quẩn trong đầu tôi, tôi tự hỏi là\\\\\\\"chìa khóa\\\\\\\" là gì còn bạn ông ta là ai, làm cách nào để cứu họ, ngoài ra còn một vấn đề là tại sao bố mẹ lại đau khổ vì tôi có ma pháp hồi phục, tôi không thể nào quên những giọt nước mắt đó, với một kẻ cô đơn, mồ côi từ nhỏ,cho tới lúc chết chẳng ai ở bên thì điều này quá xa xỉ.
những tháng ngày bên cha mẹ vô cùng hạnh phúc, lên ba cha đã bắt đầu dạy cho tôi kiếm thuật
hôm đó, cha gọi tôi ra một vùng đất trống rộng trong khuông viên, ông ấy đưa cho tôi thanh kiếm gỗ nhỏ nhắn:
\\\\\\\'Cybalt hãy cầm thanh kiếm này lên\\\\\\\'
tôi cầm thanh kiếm lên, ông đột nhiên gằn giọng :
\\\\\\\'hãy nhìn nhận thanh kiếm bằng tất cả các giác quan của mình, hãy cảm nhận nó là một phần cơ thể của con\\\\\\\'
tôi không hiểu, nhưng tôi cố gắng làm theo những gì ông bảo, cây kiếm bỗng sáng lên ánh sáng màu xanh lục, tôi cảm thấy mệt lã, mắt tôi bắt đầu sụp mí, không mở lên nổi, đầu như muốn nổ tung, rồi tôi ngã khụy xuống đất.
khi tỉnh lại tôi nằm trong phòng mình và chẳng nhớ gì cả, kí ức cuối cùng là tôi đang đứng ngoài khuôn viên với bố.Tôi ngồi dậy khỏi giường và đi lah quanh tìm ông ấy trong nhà, tôi hỏi một hầu gái thì cổ nói ông ấy đang trong phòng làm việc của mình. tôi đi tới phòng làm việc của bố, mà chưa giới thiệu căn nhà tôi đang sống, nó là một ngôi nhà ba tầng với kiến trúc phương tây có phần cổ kính, nó khá rộng đối với cơ thể đứa bé ba tuổi như tôi, phòng làm việc của bố thì khá dễ tim vì nó ở kế bên cầu thang tầng hai, khi vừa bước tới cửa tôi nghe giọng mẹ rất lớn, tôi mở hé cửa ra xem bên trong thì thấy hai người đang tranh cãi :
mẹ với giọng rất tức giận:
\\\\\\\'tại sao anh có thể làm như thế hả?! Cybalt nó chỉ mới có ba tuổi thôi việc cho nó cầm kiếm đã quá nguy hiểm rồi đã vậy còn bắt nó sử dụng ma thuật nữa chứ, anh không biết thằng bé ra sao nếu lượng ma phân tử trong cơ thể nó giảm về không à, nó sẽ chết đấy\\\\\\\'
bố trả lời với khuôn mặt cuối xuống:
\\\\\\\'xin lỗi em, là lỗi của anh, nhưng vì con trai, anh không muốn ai khinh thường nó, nên anh nghĩ là nên cho nó học những cái này sớm hơn\\\\\\\'
mẹ nhỏ giọng lại
\\\\\\\'hãy chờ đến lúc thằng bé năm tuổi thì lúc đó lượng ma phân tử của nó ổn định hơn \\\\\\\'\\\\\\\'
\\\\\\\'anh đồng ý\\\\\\\'-bố đồng ý
cuộc sống của tôi lại trở về những chuỗi ngày bình yên.
đến năm 4 tuổi, trong một lần thăm em trai của bố, lúc đó tôi gặp một cô bé nhỏ nhắn, tên cô bé là julie, cô bé thật là xinh xắn,làm tôi muốn nựng em ấy một cái, lúc đang tràn ngập những mơ tưởng đó, cô bé đến gần tôi nói: \\\\\\\'hân hạnh được gặp anh,anh có phải là anh họ của em không?\\\\\\\'
giọng của co bé thật nhẹ nhàng, khuôn mặt của em ấy càng nhìn gần càng dễ thương. \\\\\\\'ở đây có một bức ảnh nhưng xin lỗi không thể dăng dược\\\\\\\'
bỗng một tia sáng lạ trên tay tôi một chùm chìa khóa với rất nhiều chìa khóa một trong đó đang chỉ về phía con bé, người đàn ông đó lại hiện ra
1
2
›
»