Vương Giả Thiên Hạ - Chapter 622
Nếu không xem được truyện vui lòng đổi "SERVER HÌNH" bên dưới
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển
chapter
Đây không phải là hồi tưởng của Bàng Noãn. Mà đây là ký ức của Lý Mục nhớ về ngày đầu tiên gặp Bàng Noãn.
Chap này sẽ lý giải về con đường "Cầu Đạo" hay "Truy Cầu" của Bàng Noãn theo góc nhìn của Lý Mục.
Tôi xin nhấn mạnh chỉ là theo góc nhìn của Lý Mục thôi nhá, vì nó khó hiểu vô lý vl.
----------------------------------------------------------------------------------------
Lý Mục kể về cuộc gặp gỡ định mệnh giữa chủ và Pet cách đây 19 năm.
Vào 19 năm trước, khi chưa gặp Pet. Chủ đánh trận nào thua trận ấy, mất mát đó khiến Lý Mục dần dần tuyệt vọng, chán nản.
(Dự là nhiều thanh niên sẽ hiểu không có Pet nên Mục thua sml).
Vào 1 hôm, sau 1 trận thất bại nặng nề trên chiến trường. Lý Mục trốn vào rừng sâu để tránh sự truy kích của kẻ địch.
Lúc này vừa bị thương, vừa mất hết niềm tin nên Lý Mục gần như chỉ nằm chờ chết.
Lúc này có con Pet to lớn tay cầm thanh đại đao, tay kia cầm đầu hổ xuất hiện. Nhìn thấy vậy Lý Mục cứ ngỡ không phải con người, mà là giống loài gì đó sống sâu trong rừng thẳm.
Khi thấy Lý Mục, Pet cầm đao và nói: Ta sẽ giết kẻ nào dám cản "đường" của ta.
Chủ chẳng thiết sống nữa, rất bình thản nói: Lúc này ta không phải là kẻ có thể cản đường ngươi, nhưng nếu thấy chướng mắt cứ ra tay. Ta chẳng còn gì để luyến tiếc.
Pet thấy vậy liền nói: Nhiệm vụ của ngươi vẫn chưa hoàn thành, Ta có thể nghe được tiếng nói của "đất" (tất nhiên chỉ ta nghe thấy, còn các ngươi ko đủ trình nghe đâu) nó đã dẫn dắt ta và ngươi gặp nhau. Nó bảo rằng "Ngươi sẽ dẫn lối cho ta tới con đường của ta".
*Tới đây thì mình hiểu đại khái Noãn nghe lời Mục là do => Thần linh hay tiếng nói gì đó khiến Noãn cãm nhận được Mục sẽ giúp Noãn tìm đường (chứ Mục cũng dek biết đường đó là gì, và Mục cũng chẳng đủ trình thông não Noãn).
Mục bảo: Tiếc là ngươi nhầm rồi.
Pet: Sau này ngươi sẽ rõ, Ta là Bàng Noãn “kẻ cầu đạo” (đạo= đường).
Sau đó Mục thiếp đi, tỉnh dậy thấy vết thương đã lành. Mò đi xuống núi thì bất ngờ thấy xác địch truy kích chất thành đống.
Sau khi xuống nói, Mục mệt mỏi do chiến trường với 1 phần hứng thú con Pet. Nên tạm gác kiếm ở ẩn để tìm hiểu kẻ tự xưng là "Cầu đạo".
Sau 1 thời gian nghiên cứu tìm hiểu thì biết sơ sơ, những kẻ tự xưng "cầu đạo" này đã tồn tại từ trước 500 năm loạn lạc. Khởi nguồn của họ là những bậc hiền giả với mục đích cứu rỗi thế gian khỏi chiến tranh.
Nhưng họ nhận ra "tình người" còn tồn tại thì thế giới sẽ còn đau khổ (chắc kiểu ham sân si ái ố bên Phật Giáo).
Thế là những kẻ này quyết định trở thành 1 thứ gì đó vượt trên con người, lúc đó mới cứu rỗi được nhân thế. Từ đó họ vùi mình vào rừng sâu để tu luyện để vượt trên con người, rồi sau đó dẫn dắt cứu rỗi nhân loại.
Những kẻ cầu đạo vứt bỏ hết tất cả kể cả mạng sống của mình => Để thực hiện 1 lý tưởng mà với người thời đó là không tưởng.
Và Bàng Noãn vung đao không phải là để chứng tỏ mình là kẻ mạnh nhất (?). Mà là để có thể bước chân vào lãnh địa của những vị thần.
Trở thành kẻ vượt trên con người với mục đích cứu rỗi thế giới khỏi chiến tranh lầm than, đó chính là “Con đường của Bàng Noãn”.
P/s: Ok !! Sau khi nhận gạch đá vụ "Truy Cầu" nhiều quá nên tác giả đã bẻ lái nhé anh em.
Dịch sơ lược thôi, nhiều khung thoại ngay mép bìa không nhìn rõ để dịch. Và cũng chẳng rõ sao Hải Âm vs Tướng Triệu lại chảy nước mắt (nhưng chỉ 1 bên mắt trái).
Nói chung chờ bản Tiếng Việt hoàn thiện thì mới hiểu được (dù theo mình Lý Mục chém gió vậy thôi chứ chả hiểu gì đâu).
1
2
3
4
5
›
»