Yuusha Shoutai Kamoku Yuusha Wa Nagisa Renai - Chapter 3
Nếu không xem được truyện vui lòng đổi "SERVER HÌNH" bên dưới
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển
chapter
\\\\\\\\\\\\\\\"người phụ nữ là mẹ tôi bệ tôi đứng lên, còn bố hét lớn:
\\\\\\\\\\\\\\\'người hầu đâu! chuẩn bị xe ngay!\\\\\\\\\\\\\\\'
vài phút sau một bác lớn tuổi lớn bước tới chỗ bố, ông ấy mặc một bộ vét đen, nhìn rất lịch thiệp, cúi đầu và nói:
\\\\\\\\\\\\\\\'xin lỗi đã để ngài chờ, xe ngựa đã chuẩn bị xong. xin mời ngài lên xe\\\\\\\\\\\\\\\'
bước ra khỏi cửa là một khoảng khuôn viên rất rộng có nhiều loài hoa tôi chưa từng thấy hay biết đến từ kiếp trước. đến chỗ xe ngựa, nó là một cỗ xe lớn với hai con ngựa ở phía trước và chỗ ngôi ở trong một chiếc hộp gỗ lờn ở phía sau gắn hai bánh xe lớn bằng gỗ. tôi được bế lên và xe ngựa, xe ngựa bắt đầu lăn bánh với tốc đô rất nhanh, tôi ngó mắt qua cửa sổ của xe, tôi nhận ra thế giới tôi tới là một thế giới trung cổ phương Tây qua hình dáng các ngôi ven đường và lối ăn mặt của họ, ngoài ra tôi còn thấy một ánh sáng gì đó kì lạ mà mọi người thi thoảng dùng trên đường.
tới nhà thờ, nó là một tòa nhà lớn nằm giữa các dãy nhà sang trọng, bước qua cánh cửa lớn của nhà thờ, sâu bên trong là một người đứng với trang phục phục trắng. bố mẹ tôi tiến đến gần đó là một ông lão già nua, bô nói với ông ấy:
\\\\\\\\\\\\\\\'xin ngài mục sư hãy giúp ban phước cho đứa con trai của tôi\\\\\\\\\\\\\\\'
ông lão đáp:
\\\\\\\\\\\\\\\'hãy quỳ xuống và thành tâm cầu nguyện đến 72 vị thần\\\\\\\\\\\\\\\'
bố mẹ quỳ xuống trước 72 bức tướng lớn nhỏ trước mặt, nhắm mắt lại đầu hơi cuối về phía trước cả ông lão kia,.
một tia sáng lóa mắt xuất hiện, một người đàn ông bước ra với một cây gậy tiến về phía trước, ông ta nói
\\\\\\\\\\\\\\\'ta là người đã mang ngươi tới đây, hãy cầm lấy những chiếc chìa khóa này và cứu những người bạn của ta, nếu không thế giới này sẽ diệt vong.Ta sẽ ban cho ngươi một món quà là ma pháp hồi phục, một khả năng mà ngươi sẽ có thể cứu bất kỳ ai\\\\\\\\\\\\\\\'
tia sáng vụt tắt, người đàn ông biến mất. tôi không hiểu lời ông ta nói có ý nghĩa gì, nhìn lại cở thể mình đang bóc cháy một ngọn lửa màu xanh lục, tôi hốt hoảng, suy nghĩ rằng:
\\\\\\\\\\\\\\\'cháy mất! cháy mất!\\\\\\\\\\\\\\\'
nhưng tôi không cảm thấy nóng, mất một lúc để bình tĩnh lại, tôi quan sát xung quanh mọi người đều yên lặng với khuôn mặt buồn, ông lão ôn tồn nói:
\\\\\\\\\\\\\\\'đây là ma thuật hồi phục\\\\\\\\\\\\\\\'
những dòng nước mắt lả chả trên gương mặt người phụ nữ rơi xuống tôi, giọng nghẹ ngào:
\\\\\\\\\\\\\\\'tại chứ!...tại sao lại là ma pháp hồi phục chứ!\\\\\\\\\\\\\\\'
tôi hiểu ra rằng ma thuật hồi phục là cái gì đó rất tệ, người bố an ủi:
\\\\\\\\\\\\\\\'dù là ma pháp hồi phục cũng chẵn sao ta có thể dạy nó kiếm thuật khi nó lớn\\\\\\\\\\\\\\\'
người mẹ bình tĩnh lại, sao đó hai người cảm ơn vị mục sư già rồi lên cỗ xe ngựa ra về
1
2
›
»